phat-thich-ca

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

THƯỜNG HÀNH BÌNH ĐẲNG HAY SỰ TU HÀNH THƯỜNG GIỮ BẬC TRUNG

Sự tu hành chớ nên thái quá bất cập tinh tấn không phải là nhiệt hứng nhất thời, mà cốt ở chỗ thường hành bình đẳng, không nên an phận thủ thường mà cũng chớ nên quá tham vọng, cả hai đều không đạt đến đạo, cứ nổ lực phấn đấu với ma nghiệp mà tiến bước đều đều thì mới mong đạt đến đạo, phải trông mong kết quả nhưng đừng quá tham mà sanh phiền não, cần để tâm an trụ trong cảnh lạc thì mới phát huệ được, phải ráng hết sức mình để tiến tu, còn kết quả lâu mau chớ sanh lòng trụ chấp, càng trụ chấp nơi kết quả thì lại càng xa đạo, muốn đến đạo phải vô tâm, vì vô tâm tức là đạo vậy, tại sao thối chuyển trên bước đường tu vì không giữ đúng trung đạo, và lại quá mong cầu và trụ chấp nơi kết quả phải dùng khổ hạnh và khắc kỹ để thắng ma quân phiền não nhưng chớ nên thái quá mà làm khổ thân nhọc xác do đó tâm không an lạc và thêm cái duyên chướng đạo chớ không ích gì, khổ hạnh đúng cách là làm cho cái thân không quá khổ nhọc đến nỗi tâm linh phát sinh phiền não, như thế mới trợ duyên cho sự tu đạo.
Vậy điều cốt yếu là phải giữ mực trung đạo và vô tâm cũng tạm gọi là vô tư để khế hiệp với lẽ tự nhiên tức là hiệp đạo tâm thân liền an lạc và mau phát huệ.
Tóm lại càng mong cầu kết quả thì lại càng lâu kết quả, càng tinh tấn thì lại càng mau thối chuyển. Các con muốn chóng được giải thoát nhưng tự mình lại trói buộc mình chứ không ai trói buộc mình cả, cứu cánh của các con là trí huệ, sự nghiệp muôn đời của các con là trí huệ, do đó muốn gầy dựng đạo nghiệp trước tiên phải giữ tâm an lạc, tâm không an lạc thì tu a tăng kỳ kiếp cũng không bao giờ đắc đạo phát huệ được, huệ ví như ánh mặt trời, còn trí của phàm phu dù thông minh đến tột đĩnh như các nhà thông thái bác học cũng chỉ như ánh sao mờ mà thôi, huệ phá tan phiền não diệt sạch nghiệp chướng tội lỗi, còn thế trí những không làm được như thế mà ngược lại còn gây nhiều tội lỗi và sanh thêm nhiều phiền não nhứt là tăng trưởng thêm lòng tham vọng một trong những mầm sa đọa của chúng sanh.
Vậy các con phải phát tâm dõng mạnh thiết tha mong cầu trí huệ vô lậu, do trì giới nhẫn nhục diệt tham sân si phiền não mà phát sanh trí huệ, các con phải đặt trí huệ ấy lên trên tất cả và hy sinh tất cả cho huệ vô lậu nhịn nhục chịu thua chịu thiệt thòi chịu khổ nhọc .v.v... miễn sao tâm được an lạc đó là bậc trí giả vậy. Đạo nói không cùng tận dù có nghe nhiều mà không thực tu thực hành cũng hoàn toàn vô bổ, muốn mau phát huệ các con phải diệt nghiệp, nghiệp càng mòn thì huệ càng phát.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét