phat-thich-ca

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

SP DẠY CHÚNG ĐỆ TỬ XUẤT GIA

Kẻ xuất gia mà chẳng cố gắng tu hành buông lung dải đãi phá giới phạm trai, mê say theo ngũ dục những kẻ tu hành như thế ấy đối với tam bảo thì phạm tội phá đạo, đối với thí chủ thì phạm tội ăn trộm, đối với cha mẹ thì phạm tội bất hiếu, đối với quốc vương thì phạm tội bất trung.
Do phạm 4 trọng tội ấy cho nên đến giờ lâm chung ắt bị đọa vào địa ngục trãi qua vô lượng a tăng kỳ kiếp, khi mãn kiếp địa ngục lại phải đầu thai làm loài súc sanh để đền trả nợ xưa cho người thí chủ hoặc làm ngựa kéo xe làm trâu kéo cày làm chó giữ nhà làm la làm lừa chở chuyên hàng hóa .v.v... trãi qua vô số kiếp mang lông đội sừng để trả nợ cũ, khi hết trả nợ rồi lại sanh ra người hạ tiện tôi tớ cho người thí chủ trước kia, làm việc đầu tắc mặt tối cả ngày mà vẫn bị chủ nhà mắng chửi rầy la đánh đập cho ăn cơm hẩm đồ thừa chịu muôn điều nhục nhã khổ đau, đêm lại chỉ nằm co quanh xó bếp, mùa đông giá lạnh, mùa hạ muỗi mòng mà không đủ mùng mền chăn chiếu, quần áo chẳng kín thân ấy cũng bởi tiền kiếp chẳng lo tu để đền 4 ơn sâu nặng, nương thân dưới bóng từ bi để cầu miếng cơm manh áo, chớ không có tâm cầu đạo giải thoát của Như Lai cho nên đoạn tháng qua ngày bung lung phóng đật. Đệ tử xuất gia cửa phật nào phải là kẻ trốn nợ đời, kẻ xuất gia mà vì trốn nợ đời thì ắt mang nợ đạo, thì tam ác đạo khó lìa. Đi tu là trả hiếu mẹ cha, đi tu là đền ơn tổ quốc, gắng tu cho thành chánh quả đó là người con đại hiếu đối với cha mẹ và đứa con trung thành đối với đất nước. Ngược lại chẳng gắng lo tu thì hóa ra đại bất hiếu đối với song thân và đại bất trung đối với quốc vương. Tại sao thế, vì phàm kẻ đã cắt ái ly gia lìa xa quyến thuộc đem thân nương gửi dưới bóng phật đài thì ngày đêm chỉ một bề chuyên lo tu niệm, không còn lo phụng dưỡng cha mẹ, đối với xã tắc sơn hà xã hội quốc gia cũng không còn góp công giúp ích. Nếu gắng lo tu có đủ đầy công đức thì cứu rỗi được song thân để đền ơn sanh dưỡng, lại đem đạo đức giảng bày khuyến dân tu thiện làm lành lánh ác thì dứt được trộm cướp đao binh đất nước được thái bình dân tình được an cư lạc nghiệp, thế là đã đền đáp được công ơn quốc vương trị an rồi vậy. Nhưng không làm được như thế thì hóa ra kẻ đời cũng không xong, mà đạo cũng không thành, bỏ đời là để tu đạo, đem đạo để độ đời thì cả hai đạo đời đều trọn vẹn, bỏ đời mà không tu đạo thì đời đạo đều bỏ trôi, ruốt cuộc rồi nợ đời đã mang nặng lại còn đèo thêm nợ đạo lại càng nặng thêm.
Nói tóm lại, thà đừng đi tu, ở nhà lo tròn nhơn đạo, còn hơn đi tu bỏ nhơn đạo mà phật đạo cũng không thành
thì địa ngục ngã quỷ súc sanh khó thoát khỏi.
Ai là người có chút lương tri có tâm tàm quí mà không lo không sợ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét