YỂM THÂN
Xác thân ơi ! mi vô cùng ác nghiệt
Bao chúng sanh rên xiết cũng vì mi
Cũng vì mi mà tâm trí hóa mê si
Bao tội ác chính mi là thủ phạm.
x x x
Ngũ dục ấy là lưới gài, bẩy cạm
Mà mi mê mi thích chẳng buông tha
Miền tâm linh phải thống khổ hằng sa
Mãi sanh tử luân hồi trong tam cõi.
x x x
Mà lửa cháy chẳng bao giờ ra khỏi
Cũng vì mi đeo ngũ dục không rời
Phật giáo khuyên mi chẳng chịu nghe lời
Ma cám dỗ ngươi tức thời siêu dại.
x x x
Đồ vật chất mi bám vào chẳng xả
Đạo cao siêu mi nhàm chán lánh xa
Vì trốn đời nên mi mới xuất gia
Chứ chẳng phải cầu ra ba cõi.
x x x
Đạo giải thoát mi chẳng cần học hỏi
Chớ học đòi theo cái thói văn minh
Bao lời vàng phật dạy ở trong kinh
Mi chỉ học chứ chẳng hành theo đấy.
x x x
Mi đội lốt tu hành để làm điều sai quấy
Chẳng nghiêm trì giới cấm của Như-lai
Cứ mãi chạy theo danh, lợi, sắc, tài
Cho đến lúc nằm dài hết thở.
x x x
Đường giải thoát mi thật là bỡ ngỡ
Chẳng hơn gì kẻ thế tục không tu
Mi càng tu thì chơn tánh càng lu
Vì mi chỉ tu bằng danh tướng.
x x x
Tu như mi là chỉ để mong cầu lợi dưỡng
Hoặc cầu thân sung sướng thế thôi
Đọa hay siêu giải thoát hay luân hồi
Mi bất chấp miễn giờ đây thỏa mãn.
x x x
Thiệt thấy mi vô cùng chán ngán
Mi tu nhiều thêm phá đạo của Như-lai
Bước tu hành đầy dẫy những chông gai
Chứ đâu phải dễ dàng như mi tưởng.
x x x
Tu là phải luôn luôn hướng thượng
Hằng nhớ luôn bổn nguyện của từ bi
Lo diệt trừ tam độc tham, sân, si
Đắc trí huệ thoát ly đời thống khổ.
x x x
Đưa sanh chúng bước qua miền tịnh độ
Chẳng một mình riêng hưởng cảnh an vui
Nhưng trước khi ra cứu khổ muôn loài
Tự mình phải thoát ly khổ trước.
x x x
Mình còn phiền trược
Giải thoát được ai
Không khéo cả hai
Đồng chung số phận./-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét