phat-thich-ca

Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011

ÔM CÂY ĐỢI THỎ

Ngâm thơ :
Ngồi buồn ôn lại tích xưa
Ôm cây đợi thỏ ghét ưa mặc người
Riêng tôi lỡ khóc lỡ cười
Khóc thì cho những hạng người ăn quen
Cười thì cho lũ chồn đèn
Ăn quen mắc bẩy thân hèn còn chi
Gắng lòng nghe kỹ  gẫm suy
Ôm cây đợi thỏ là chi sẽ tường.
Hát vè :
Ngày xửa ngày xưa
Có anh chàng ngốc
Làm về mệt nhọc
Ngồi nghỉ gốc cây
Bổng từ hướng tây
Có con thỏ bạch
Đâm đầu chết quách
Tại gốc cây này
Rồi đến hôm sau
Anh chàng tưởng bở
Đến đây ngồi đợi
Chú thỏ chạy ra
Như ngày hôm qua
Đụng đầu vào gốc
Ngốc ơi là ngốc.
Sơn đông hướng mã :
Thỏ ơi thỏ ta chờ mi, mà chẳng thấy mi đâu, ngồi đây chờ mi từ lâu, mà chẳng gặp con nào ráo chọi, bóng đen phủ trùm, chỉ nghe có tiếng hùm.
Nói lối :
Kìa trước mắt bổng nhiên xuất hiện
Chúa sơn lâm há miệng tìm mồi
Liền co giò chạy thẳng một hơi
Về đến nhà gặp vợ thì trời đã tối
Chẳng những không thương mà lại còn la lối.
Vọng cổ :
Hò hẹn với ai, mà về tối như vầy. Tôi đây tình thật tỏ bày xin nàng thông cảm đừng rầy tội tôi... từ đây tôi đã tởn rồi, không còn đợi thỏ mà ngồi ôm cây, nghìn năm mới có dịp may, chớ đâu có mãi mà hay mong chờ, dù nên gặp gió phất cờ, nhưng mà phải biết tùy cơ mới thành, tích xưa phân rõ ngọn ngành, mong hàng thức giả đồng hành gẫm suy, trên đời bất cứ việc chi, thời duyên biến chuyển qua đi chẳng còn, trăm năm bia đá thì mòn, nghìn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét