Lưu thủy hành vân :
Trăng sáng soi rừng thông vắng tanh
Ngồi dưới trăng tâm tình
Con thơ nghe mẹ kể chuyện đời xưa
Chuyện nàng tiên đánh mất thiên đường
Nghe qua con trẻ thấy lòng bâng khuâng
Vì cảm thương tiểu nhi dại khờ
Tương lai con trẻ không còn phân tâm
Mà luôn luôn trú tâm nơi mẹ hiền.
Vọng cổ :
Mẹ thân yêu là thiên đường lạc quốc, ai bỏ mẹ ra đi là tự đánh mất thiên đường.... Mẹ là suối mát tình thương, mẹ là nôi ấm miên trường yên vui, tình mẹ thơm ngọt như mía lùi, mất đi tình mẹ chôn vùi tuổi xuân, khác chi số kiếp hoa rừng, lạc loài ai quý ai cưng ai nhìn, dù cho muôn đẹp ngàn xinh, hoa kia vẫn tủi phận mình vô duyên ./-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét