Trăng lu vì bởi áng mây
Tâm đăng mờ tối bởi hay thấy mình
Vô minh, lục dục, thất tình
Chỉ do chấp ngã phát sinh không ngừng
Tâm đăng muốn được sáng bừng
Cái "TA" vứt bỏ chứ cưng chớ chiều
Càng cưng chiều nó bao nhiêu
Ta càng phải chịu chuốc nhiều khổ đau
Hằng hà phiền não trần lao
Không "TA" thì chúng chẳng vào được tâm
Dù nghe diệu pháp thậm thâm
"Chấp ta" chư phật muôn năm xa lìa
"Chấp ta" nên thấy đây, kìa
Cạnh tranh hơn kém phân chia mình người
Được khen thì nở nụ cười
Nghe chê rủ riệt như người đau ban
Ai người muốn nhập niết bàn
Chỉ cần vô ngã, đạo tràng thường cư
Chẳng cần nương mái thảo lư
Chỉ cần ban rãi lòng từ vô biên
Xa lìa vọng tưởng đảo điên
Huệ nhựt thường chiếu, đài liên thường ngồi
Dù cho cội phước vun bồi
Cái "TA" chẳng bỏ, đâm chồi vô minh
Dù năng bái sám trì kinh
Cái "TA" chẳng bỏ, tánh linh lu mờ
Muốn mau tỏ ngộ thiền cơ
Quên thân vì đạo, khỏi nhờ Minh sư
Cái "TA" ôm chặt khư khư
Dù cho gặp được Minh sư bị cười./-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét