Xuân Ất Mão
I.
Tết :
Một hiện tượng của quỹ vô thường, nó rút ngắn quảng đường đến nơi tử biệt.
Xuân :
Một biểu tượng của tứ tượng vô thường
Thành, trụ, hoại, không
Sanh trưởng chuẩn bị diệt vong
Thành công dọn đường thất bại
Trong hưng thạnh đã nẩy mầm suy hoại
Men tương phùng còn đọng lại chén ly bôi
Nước mắt lâm chung hòa lẫn trong tiếng khóc chào đời
Hoa xuân nở để đón mời nắng hạ
Để rồi ...
Thu, đông tàn tạ
Hoa, lá tiêu điều
Tắt lịm nắng chiều
Cô liêu độc thoại
Cái gì còn lại ?!!
II.
Cùng toàn thể tịnh chúng Nha Thành :
Ai còn mang nặng thế tình
Tùy tâm sau chớ trách mình kém duyên
Cứ lo sắm sửa tân niên
Cùng với quyến thuộc đoàn viên sum vầy
Biến thiên chớ có kêu thầy
Hãy kêu thân quyến ra tay cứu dùm
Chẳng may phải chịu chết chùm
Thì có nhện hùm vuốt mặt hộ cho.
III.
Sư phụ dạy tịnh chúng Nha Trang :
Hoa xuân nở rộ để phai tàn
Vạn hữu vô thường ở thế gian
Sát na sanh diệt luôn dời đổi
Gẫm kiếp nhân sinh lắm phủ phàng.
Trước giờ trở lại Nha Trang
Các con nghe dạy mấy hàng trên đây
Sau này khi đã xa thầy
Đón xuân khổ hạnh như ngày để tang
Đừng vui theo ánh thiều quang
Hãy vui trong ánh đạo vàng Như-lai
Hồng trần giả mộng
Chớ có mê say
Hãy say mùi đạo đắng cay không còn.
IV.
Sư phụ dạy tịnh chúng Đà Lạt :
Hoa xuân nở rộ để phai tàn
Vạn sự vô thường ở thế gian
Sát na sanh diệt luôn dời đổi
Gẫm kiếp nhân sinh lắm phủ phàng.
Tân niên về chốn đạo tràng
Các con nghe dạy mấy hàng trên đây
Sau nầy khi đã xa thầy
Đón xuân hãy nhớ đến ngày lâm chung
Khép mình chớ khá buông lung
Vui đời như đóa phù dung chóng tàn
Hãy vui trong ánh đạo vàng
Chớ vui theo ánh thiều quang tạm thời
Tân niên ban dạy mấy lời
Thường xuyên tự giác tách rời bến mê.
Thanh xuân là tuổi mộng mơ
Băng trinh khiết hạnh như tờ giấy nguyên
Nội tâm rạo rực thường xuyên
Do mọi kích thích trần duyên bên ngoài
Sắc, thinh thường nhập mắt, tai
Cám dỗ đêm ngày tâm ý ruổi dong
Thú vui thế tục quay mòng
Khác chi bọt nước giữa dòng chóng tan
Tuổi xuân là giấc mộng vàng
Đến khi tĩnh mộng, mộng tàn theo mơ
Mộng lòng đẹp tợ bài thơ
Nhưng trong thực chất cuộn tơ rối nùi
Vui đời nào có thực vui
Càng vui càng thấy nực mùi khổ đau
Chi bằng đạo hạnh dồi trau
Đầu xanh vào đạo tuổi cao an nhàn
Nhờ nương theo ánh từ quang
Vẫn vui trong chuỗi ngày tàn lão niên
Lòng không vướng bận trần duyên
Đợi ngày bỏ xác về miền Tây phương
Không còn khổ lụy vấn vương
Nằm, ngồi, đi, đứng dựa nương phật đài
Mắt thường diện kiến Như-lai
Pháp âm thường rót vào tai không ngừng
Lão niên đồng với thanh xuân
Vô minh phiền não chưa từng dấy sanh
Lục căn tam nghiệp trọn lành
Đêm ngày phật sự thừa hành chẳng lơi
Thân tâm nhàn lạc thảnh thơi
Sớm dạo nước Nhược chiều chơi non Bồng
Tự tại thong dong
Hòa đồng vạn pháp
Hữu duyên thì hạp
Dung nạp tức thì
Vào nhà từ bi
Mặc y nhẫn hóa
Ngồi tòa pháp không
Dung thông năng sở.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét