Xuân lai xuân khứ đã bao lần
Mang lại vui buồn bao thế nhân
Hoa xuân nở rộ chờ rơi rụng
Xin đừng tống cựu chớ nghinh tân.
Ai người thấy được ánh thiều quang
Ẩn lớp sương mù của thế gian
Giao thừa pháo nổ hay tim nổ ?!
Tỉnh giấc đông miên quá ngỡ ngàng.
Xuân về mai chẳng trổ hoa
Bướm ong bay lượn tà tà buồn hiu
Tìm hoa từ sáng đến chiều
Trước thềm năm mới "ô kiều" gãy ngang
Xuân về vắng bóng thiều quang
Én kia biếng lượn như đang đợi chờ
Đợi gì ? - Đợi một "nàng thơ"
Chờ chi ?- chờ một ván cờ tân niên
Xuân về rủ sạch trần duyên
Viễn ly trần cấu trụ miền "cô đơn"
Ngồi buồn dạo một bản đờn
Giúp cho khách tục tỉnh cơn mộng trần
Đờn kêu "tống cựu nghinh tân"
Khiến cho tất cả thế nhân khổ sầu
Đờn kêu "thế cuộc biển dâu"
Ai người tỉnh ngộ hồi đầu giác nguyên
Đờn kêu "thế sự đảo điên"
Nhân tâm biến dịch triền miên không ngừng
Đờn kêu "ngũ ấm lẫy lừng"
Sanh, già, bệnh, chết, giận, mừng, ghét, thương...
Tạo thành năm mối tơ vương
Nếu không tháo gỡ vô phương thoát trần
Đờn kêu "thế sự phù vân"
Thạnh suy, vinh nhục xoay vần hiệp tan
Đờn kêu "thế sự đa đoan"
Ruột tằm chín khúc cắt ngang dễ gì ?
Đờn kêu "tiếng gọi từ bi"
Thương đời mộ đạo còn chi quý bằng ?
Đờn kêu "bình đẳng ngã nhân"
Ganh hờn dứt sạch kiêu căng chẳng còn
Đờn kêu "hạnh nguyện vuông tròn"
Chẳng cần bỏ chợ lên non mới thành
Đờn kêu "nhất niệm bất sanh"
Nhờ tâm tuyệt tướng ly danh siêu trần
Đờn kêu "niệm tưởng tứ ân"
Hoàn thành bi nguyện, tham sân xa lìa
Đờn kêu "bỉ thử phân chia"
Khiến cho suối lệ đầm đìa khắp nơi
Đờn kêu "chuột xạ hóa dơi"
Cũng nhờ khắc kỹ trụ nơi "cội tùng"
Đờn kêu "thú tánh buông lung"
Khiến cho nhân loại sống chung hạ cầm
Đờn kêu "hoa giác nẩy mầm"
Nhờ nương diệu pháp thậm thâm tẩy trần
Xuân về vạn vật mừng xuân
Xuân đi vạn vật bâng khuâng cõi lòng
Xuân về an trụ cửa "không"
Xuân đi tự tại thong dong xác hồn
Xuân lai đông khứ dập dồn
Đông lai xuân khứ chỉ tồn "giấc mơ"
Vui xuân chẳng lọ làm thơ
Mừng xuân chẳng lọ pháo cờ đón xuân
Xuân về tâm vẫn dửng dưng
Xuân đi tâm vẫn cùng xuân không rời
Cho hay xuân đạo khác đời
Xuân tâm khác với xuân thời qua nhanh
Hồi nào mái tóc còn xanh
Giờ đây tơ liễu buông mành điểm sương
Hồi nào oai chấn bốn phương
Giờ đây nằm ở dưỡng đường thở ra
Hồi nào dệt mộng gấm hoa
Giờ đây vỡ mộng khóc la điên cuồng
Hồi nào chức phận "thầy tuồng"
Giờ đây nằm ngủ trong buồng lặng câm
Hồi nào lừng lẩy tiếng tăm
Giờ đây nuốt hận âm thầm ai hay
Hồi nào một tiếng "quân bây"
Dạ rân tứ phía giờ đây ngồi tù
Hồi nào đáng bực "chơn tu"
Môn nhân lễ bái lu bù ngày đêm
Cúng dường lui tới như nêm
Giờ đây đọa-lạc gông kềm khảo tra
Hồi nào "đại đức" "cha cha"
Vấn an bái kiến vào ra dập dìu
Thuyết kinh giảng đạo sớm chiều
Giờ đây ai thấy thảy đều lánh xa
Không còn đại đức cha cha
Đức cha vĩ đại hóa ra "anh ghiền"
Hồi nào bạc bể rừng tiền
Giờ đây cuốc đất nơi miền "tân kinh"
Hồi nào đưa đón linh đình
Giờ đây lui tới một mình buồn xo
Hồi nào thực phẩm đầy kho
Giờ đây ăn chẳng đủ no qua ngày
Hồi nào làm chủ làm thầy
Giờ đây chẳng có một tay dưới mình
Thế gian, thế sự, thế tình
Nguyện cầu tam thế thanh bình, thanh tân
Ra đời một đấng "siêu nhân"
Ban cho tất cả mùa xuân đại đồng.
(đêm xuân Kỷ Mùi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét