Xuân Đinh Mùi-1967
Bài 1:
Một năm qua là một năm thêm già thêm lớn
Lửa vô thường hằng thiêu đốt đống củi khô tứ đại từng phút từng giây.
Một năm qua là một năm thêm phần đoạn diệt !
Quỷ vô thường đang dắt các con tiến bước đều đều từng tích tắc đến nấm mồ trong nghĩa địa !
Một năm qua là một năm tiến dần về cõi chết !!
Kẻ mê vui sướng
Bậc giác ngộ buồn thương !!
Đời là giả tạm vô thường
Như mây tan hiệp như sương đầu cành
Các con mạng sống mong manh
Khác chi cái sợi chỉ mành treo chuông
Cuộc đời biến đổi luôn luôn
Thăng trầm vui khổ như tuồng cải lương
Thân nầy chớ khá mến thương
Chớ nên dung dưỡng mà vương khổ sầu
Đạo chơn hãy khá mong cầu
Gắng tu cho đắc "HUỆ MẦU CHƠN NHƯ"
Ngày đêm phải ráng suy tư
Nhất tâm quy hướng "CHƠN NHƯ HUỆ MẦU".
Bài 2 :
Mùa hoan hỷ đã đến cùng vạn vật
Tâm yên vui khi phiền não sạch tan
Nếu tâm còn vọng động mê man
Thì dẫu có xuân sang cũng chẳng hỷ !
Xuân bất diệt ở cõi lòng vong kỹ
Xuân trường tồn muôn thế kỷ không phai
Xuân ấy là xuân Như-lai
Dưới trên đều tịnh trong ngoài đều thanh
Xuân đời thật rất mong manh
Vui qua khổ đến chớ sanh tham cầu
Hãy mau hồi đầu
Tìm cầu phật tánh
Hãy mau xa lánh
Trần cảnh vô thường
Mới là ắt được
Miên trường an vui.
Bài 3 :
Súng đã nổ nhiều rồi
Nghe chưa đã tai sao ?
Mà lại còn đốt pháo
Nếu chẳng lo tu đạo
Thành xác pháo bây giờ !
Bất khả lậu thiên cơ
Hãy ráng chờ sẽ thấy ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét