phat-thich-ca

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

Pháp kệ 11

TRAU THÂN


Ai kia đó sao cứ mãi dồi trau thân xác
Mãi xem gương soi mặt chẳng soi lòng
Bao vô minh phiền não ẩn bên trong
Sao chẳng chịu lấy gương lòng soi tỏ.
                   x   x   x
Tâm quý báu mà lại thường lãng bỏ
Xác hư hèn mà cứ mãi dồi trau
Tâm nhớp nhơ mà chẳng gắng chùi lau
Xác hư thúi mà cứ tô màu son phấn.
                   x   x   x
Thân đẹp đẽ mà não phiền vô tận
Nào khác chi gỗ mục lại sơn son
Tuổi già nua sơn mất gỗ còn
Còn gỗ mục chẳng ai thèm dòm ngó
Lại có kẻ ham làm giàu làm có
Tiền đầy rương ngoài ngõ kẻ ăn mày
Kêu thất thanh mà lấp mắt ngơ tai
Không thí một dù đồng xu nhỏ
Ai nghèo khổ họ chẳng thèm dòm ngó
Gặp giàu sang thì vui vẻ đãi đưa
Trước đồng tiền thì dạ dạ thưa thưa
Lũ bần tiện thì chưởi bừa bất kể
Tiền đầy túi thì cúi đầu làm lễ
Túi rỗng không thì khinh dễ bạo tàn
Thấy người lâm phải cảnh cơ hàn
Tâm vô sự lạnh lùng như chẳng có.
                  x    x    x
Thấy việc nghĩa thì mặt mày cau có
Gặp tiền vô thì mặt nở như hoa
Gặp ăn mày thì chân bước lánh xa
Gặp phú hộ thì mau ra nghinh tiếp.
                  x    x    x
Tâm như thế muôn đời ngàn kiếp
Khó thoát ra nẻo khổ luân hồi
Đến khi nhắm mắt lìa đời
Hằng sa cảnh ác nhứt thời hiện ra.
                  x    x    x
Để lời nhắn nhủ bá gia
Sắc tài là gốc oan gia tội tình
Sắc tài là cảnh ngục hình
Hãy mau xa lánh cứu mình thoát nguy
Sắc tài bạc nghĩa vô nghì
Đến khi không hẹn lắm khi bạc tình
Dắt người về cõi u minh
Đọa đày thống khổ điêu linh hiểm nàn
Hởi ai muốn sống an nhàn
Thác về tịnh-độ tử an mọi bề
Nhất tâm phát một lời thề
"Xa lìa tài sắc chẳng hề thích ưa"
Thanh bần, giữ phận muối dưa
Nâu sòng khổ hạnh để đưa mê tình
Không còn bận chữ nhục vinh
Nhục vinh, vinh nhục tự mình biết thôi
Mặc dù đời đạo đi đôi
"Mê đời"  "Ngộ đạo" đi đôi được nào
Xa đời thì đạo mới cao
Mê đời cửa đạo không sao được vào
Đạo đời cũng chẳng khác nào
Ma-ni trắng-sạch với ao bùn lầy
Đạo đời hai nẻo rõ bày
Muốn tu thì phải dứt ngay tình đời./-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét